Thêm vào đó có thể là sự tác động của môi trường, trường học, gia đình và những người xung quanh làm cho một người trở nên vô cảm. Trong cuộc sống cần có những tấm lòng vị tha, nhân ái, những hành động từ thiện.
Được mệnh danh là dinh thự hoàng kim phiên bản độc trên thế giới, The Coral Cavalli là sự kết hợp táo bạo, lần đầu tiên tại Việt Nam, giữa "tư dinh của các siêu tỷ phú" Gran Meliá Nha Trang cùng thương hiệu hàng hiệu của "quý ông làng mốt Ý" Roberto Cavalli.
Gia Đình Đức Hạnh - Graceful Family (2019) HD VietSub - Thuyết Minh, nội dung Gia Đình Đức Hạnh (Graceful Family) : Những người làm việc cùng nhau để tiết lộ sự thật về những gì đã xảy ra khi mẹ của Mo Seok Hee bị giết. Mo Seok Hee là một đứa con duy nhất và cha cô điều hành công ty MC Group.
Có phải là ích kỷ khi vợ muốn quản lý chi tiêu trong nhà #giadinhcolosmulti #eyeplusmedia #VietDrama #giadinh. 3976. Sự quan tâm cũng như những viên gạch nhỏ, càng thường xuyên vun đắp thì mái ấm càng trở nên vững tình cảm gia đình mới là điều vô giá #giadinhcolosmulti #VietDrama #
Siêu mẫu Võ Hoàng Yến đăng ảnh tình cảm bên bạn trai và bày tỏ nỗi nhớ anh khôn nguôi. Cô và bạn trai Việt kiều hơn 13 tuổi đã có 4 năm bên nhau. Anh định cư ở Mỹ, làm kinh doanh trong lĩnh vực ẩm thực. Thiện Nhân hạnh phúc đón tuổi mới bên người yêu đồng giới Ngô Trác và những người bạn. ảnh vui sao Việt Tiến Luật Việt Hương Đàm Vĩnh Hưng
Bạn có tình huống cần gỡ rối tâm lý liên quan đến vấn đề tình cảm, tình yêu lứa đôi, hôn nhân và gia đình mà không biết cách giải quyết. Bạn bị kẹt trong mối quan hệ mà không biết cách thoát ra. Bạn đau khổ vì chia tay hay ly hôn. Bạn ám ảnh về những cuộc tình mà không biết mình sai ở đâu.
KBF4H. Nhân loại đã bước vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên với rất nhiều thuận lợi giúp cho con người, đặc biệt là giới trẻ có điều kiện học hỏi, trau dồi và tiếp cận với nhiều phương tiện hiện đại. Tiếc thay, giá trị đạo đức lại bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa cá nhân, dẫn đến “bệnh vô cảm”. Bệnh này thể hiện ở chỗ không hề động lòng trước những nỗi đau của người khác, cũng như không hề phẫn nộ trước những tệ nạn xã hội xảy ra trước mắt. Con người hầu như trở nên vô tình trước cuộc sống của người khác, để “Mạnh ai nấy sống”, “Phải ai tai nấy”. Lời cha ông ta đã dạy “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” hay “Thương người như thể thương thân” từ lâu đã trở thành đạo lý của con người Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy luôn được đồng bào ta giữ gìn và phát huy. Thế nhưng ngày nay, bên cạnh những con người biết đồng cảm, chia sẻ, luôn nghĩ đến người khác còn có những kẻ thờ ơ, lãnh đạm, ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân. Đối với những người mắc “bệnh vô cảm” này, chúng ta cần giúp họ hiểu rõ lời dạy của cổ nhân “Nhiễu điều phủ lấy giá gương, Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Vấn đề vô cảm trong xã hội hiện nay đang là thách đố cho các nhà giáo dục, các bậc cha mẹ, cũng như những người có trách nhiệm. Tìm hiểu thực trạng và nguyên nhân của “bệnh vô cảm”, chúng ta sẽ thấy tác hại ghê gớm của nó hầu tìm ra phương cách để chống lại căn bệnh quái ác này. 1. Thực trạng vô cảm của giới trẻ Ngày nay, giới trẻ có nhiều cơ hội học hỏi, trau dồi kiến thức hơn các thế hệ đi trước, nhiều trường công và trường tư mở ra để đào tạo những con người có tri thức, có đạo đức, hầu phục vụ cho nhân quần xã hội, dẫn đưa đất nước đến một nền văn minh tiên tiến, theo kịp đà tiến bộ của các nước trên thế giới. Nhưng thật đau lòng mỗi khi những hình ảnh vô cảm và thiếu đạo đức của giới trẻ được các phương tiện truyền thông đưa lên mặt báo hay chúng ta tận mắt chứng kiến những cảnh đau lòng. Chẳng hạn như các bạn nữ sinh đánh nhau, cởi đồ và xé áo bạn mình đang có nguy cơ trở thành một “phong trào” hay là học sinh đánh thầy cô giáo đến nỗi phải nhập viện. Điều đáng lên án là, khi chứng kiến các vụ việc trên, hầu hết các bạn đều dửng dưng, bàng quan như không thấy gì. Thay vì can ngăn, giải thích đúng sai, thì họ lại cổ vũ, ủng hộ hết mình cho những hành động vô đạo đức và thiếu văn hóa đó. Mới đây, cư dân mạng lại giật mình trước hành vi côn đồ của một nhóm nữ sinh ở Bắc Giang, Bắc Ninh, Quảng Ninh, Hải Phòng, Hà Nội… với những màn đánh đập, xé áo, cắt tóc. “Người quay lại những hình ảnh đó là một nam sinh. Kèm theo những lời chửi bới của những cô gái hành hung, còn cổ vũ nhiệt tình, hứng khởi của anh chàng này “Cởi áo đi, cởi áo đi, xé áo đi…!!!” . Hơn nữa, nhiều người cũng ngỡ ngàng vì sự thờ ơ của những thế hệ 8x, 9x. Mặc dầu các bạn có điều kiện nhưng lại không sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn. Rất nhiều người trẻ, khi thấy những người hành khất thì xua đuổi, dè bỉu. Gặp người bị tai nạn, thay vì dừng lại giúp đỡ nhưng lại bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí có kẻ không những chẳng cứu giúp nạn nhân mà còn lợi dụng cơ hội tìm cách lấy cắp tiền của người bị nạn. Lại nữa, trong thời gian gần đây, tình trạng tội phạm giết người càng được trẻ hóa. Rất nhiều tội phạm đang ở thế hệ 8x, 9x. Chẳng hạn mới đây, dư luận xôn xao về vụ thảm sát, cướp tiệm vàng Ngọc Bích phố Sàn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang. “Kẻ vô cảm” đã giết ba mạng người, đó là thanh niên Lê Văn Luyện, 17 tuổi. Có người đã nói “Hành vi phạm tội của Lê Văn Luyện là đặc biệt nghiêm trọng, có tính chất dã man, tàn bạo, vô cảm chưa từng có từ trước tới nay”. Ngoài ra, còn có Hồ Nhật Linh,18 tuổi, ngụ tại Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình đã đâm 95 nhát dao vào thai phụ có bầu 8 tháng tuổi, sau đó vứt xác nạn nhân xuống mương… Thực trạng của “bệnh vô cảm” này đang diễn biến hết sức phức tạp. Một lần nữa, tiếng chuông báo động về sự vô cảm lại được rung lên, đặc biệt đối với giới trẻ. Ông cha ta đã thấy rõ được những tác hại của nó nên đã tích cực phê phán, lên án những thói xấu chỉ biết vun quén cho riêng mình “Đèn nhà ai nhà ấy sáng”, hay “Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại”. Quả thật, không thể dung thứ cho những hành động vô cảm ấy. Nó đồng nghĩa với việc vứt bỏ truyền thống của dân tộc, cũng là vứt bỏ chính bản thân mình. 2. Nguyên nhân dẫn giới trẻ đến vô cảm Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng vô cảm và tha hoá đạo đức của giới trẻ, nhưng tựu chung, cái gốc chính là cách sống của giới trẻ ngày nay, và cách giáo dục nhân bản từ trong gia đình cho đến nhà trường và ngoài xã hội còn quá thờ ơ, hời hợt. Nguyên nhân bản thân Do bản thân họ thiếu tình yêu thương, thiếu lòng quảng đại; họ sống bằng thứ lý trí sắt đá, tình cảm khô cằn của mình. Thêm vào đó, do ngoại cảnh tác động khi một con người bị chính cái xấu hãm hại, khi mà những điều tốt đẹp không xảy đến với bản thân, thì họ sẽ trở nên hận đời và vô cảm trước cuộc đời. Họ không còn lòng tin vào điều tốt, thế nên họ vô cảm trước những điều tốt đẹp trên cuộc đời này. Đối với họ, nhà hàng xóm gặp hoạn nạn, có người thân mắc phải tệ nạn xã hội, họ cũng bàng quan như không hay biết, không hỏi han, cũng chẳng an ủi một vài lời. Trên đường đi, gặp người bị nạn, họ bỏ đi, chẳng thèm quan tâm sống chết ra sao, hoặc có ghé lại thì cũng chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ, giương đôi mắt ếch nhìn chung quanh, không hề giúp đỡ nạn nhân vì họ sợ phải gánh trách nhiệm. Gặp kẻ bất hạnh, tàn tật nằm bên vệ đường, họ chẳng những không thương xót mà còn khinh bỉ, rẻ rúng những con người kém may mắn đó. Quả thật, đó là những hành động đáng lên án. Theo chuyên viên tư vấn Lý Thị Mai thuộc Trung tâm Tư vấn Hôn nhân và Gia đình TPHCM “Do tâm lý sống chỉ biết mình’ khá phổ biến trong giới trẻ ngày nay, căn bệnh vô cảm đã thật sự xâm nhập và ăn sâu trong thế hệ trẻ hiện giờ!” Hơn nữa, sự vô cảm bắt nguồn từ lối sống ích kỷ, thực dụng, hưởng thụ là nguyên nhân khiến người ta cảm thấy cuộc sống nhàm chán, đơn điệu, vô nghĩa. Hậu quả là, những xúc cảm đạo đức bị hạn chế, thậm chí bị triệt tiêu. Nguyên nhân từ gia đình “Gia đình chính là tế bào của xã hội, gia đình mà tốt đẹp thì xã hội mới tốt đẹp được”. Đây chính là bài học giáo dục công dân của học sinh cấp II. Thế mà ngày nay, trong nhiều gia đình, cha mẹ rất ít dạy con có sự đồng cảm với người khác, với những người chung quanh. Theo chuyên gia tư vấn tâm lý Triệu Hồng Như thuộc Trung tâm Tư vấn Tâm lý Hà Nội “Cách phản ứng, hành vi của giới trẻ một phần là do học hỏi ngoài xã hội và một phần là do ảnh hưởng từ trong gia đình, cũng có khi là do lối sống mà giới trẻ tự tạo nên… Thói quen bó hẹp giao tiếp, chỉ giao lưu với những người ảo trên mạng game online. Những cảnh bạo lực từ đấm đá đến chém giết man rợ, đầy rẫy trong các trò chơi điện tử, trên ti vi, trong truyện tranh; những thú vui giải trí được giới trẻ yêu thích sẽ dẫn tới thờ ơ hay lãnh đạm với những việc xảy ra xung quanh, đó là một hệ quả không tránh khỏi”. Đúc kết kinh nghiệm giáo dục con cái, ông cha ta đã khuyên “Dạy con từ thuở còn thơ”, cũng tựa như uốn cây tre, phải uốn từ lúc tre còn non. Nhưng dường như nhiều gia đình ngày nay không coi trọng điều này, không quan tâm đến việc dạy con phải có sự đồng cảm, yêu thương, giúp đỡ và biết tha thứ cho người khác. Bởi lẽ, cha mẹ thiếu gương mẫu về đạo đức, về lối sống, cũng không quan tâm dạy bảo con cái. Hiện nay, có bao nhiêu bậc cha mẹ chịu bỏ thời gian dạy con cái biết cách đối nhân xử thế, biết tôn trọng mình và tôn trọng người khác, dạy con có lòng khoan dung, độ lượng, vị tha và những chuẩn mực giá trị đạo đức mà con người phải sống theo và tôn trọng với tư cách là một con người? Hơn nữa, nhiều phụ huynh vì cưng chiều con nên đáp ứng tất cả những yêu cầu vô lối của con một cách vô điều kiện. Thế nhưng, họ lại không dạy con phải biết chia sẻ, quan tâm và có trách nhiệm với người thân, với bạn bè. Một đứa trẻ chỉ biết "nhận" chứ không biết "cho" sẽ nghèo nàn về cảm xúc, vô tâm trước đòi hỏi của tình người, và bàng quan trước nỗi đau của kẻ khác. Nguyên nhân từ nhà trường Nhà trường là nơi đào tạo ra những con người có tài đức, biết quan tâm đến mọi người và tích cực phục vụ cho nhân quần xã hội. Thế mà ngày nay, trong một số trường học, người ta chỉ chú tâm đến việc nhồi nhét tri thức, còn vấn đề đạo đức dường như đang bị bỏ ngỏ, thậm chí có những trường chỉ dạy môn giáo dục công dân cho qua lần chiếu lệ. Bên cạnh một số thầy cô mẫu mực, nhiệt huyết với việc giáo dục, vẫn còn đó những thầy cô chưa hoàn thiện nhân cách. “Có thầy cô gọi học sinh là mày xưng tao, có thầy cô chêm cả những câu chửi tục vào lời nói của mình, có thầy cô quát mắng học sinh như kiểu dân chợ búa, … Chính các em đã phải thốt lên rằng “giáo viên ăn nói thô lỗ, vô văn hóa như vậy thì trách sao học sinh không bắt chước” . Những hành động đó ít nhiều xâm nhập vào thế giới quan của giới trẻ, dần dà hình thành lối hành xử thô bạo, thiếu tình thương. Sự vô cảm lẽ nào chẳng bắt nguồn từ đó? Thầy cô được xem như cha mẹ thứ hai của học sinh. Nếu họ vô cảm thì sẽ thiếu tình thương dành cho những đứa con của mình, thiếu nhiệt tình và trách nhiệm trong việc giảng dạy, truyền đạt kiến thức cho học sinh. Vì “vô cảm” họ cũng sẽ “đào tạo” ra những học trò vô cảm như họ. Như thế, ta phải nói sao về những chủ nhân tương lai của đất nước? Đây chính là một mối họa lớn cho xã hội. Quả thật, môi trường giáo dục đang trở nên bất ổn hơn bao giờ hết. Đó thật sự là mối lo ngại sâu sắc đối với ngành giáo dục và cả xã hội. Nguyên nhân của vấn nạn trên thì có nhiều. Nhưng có một nguyên nhân mà khiến người ta day dứt, trăn trở nhiều nhất, đó là căn bệnh vô cảm, nó giảm sút nghiêm trọng tinh thần đấu tranh đang bao trùm ở khắp nơi, với mọi đối tượng. Nguyên nhân từ xã hội Do ảnh hưởng của cuộc cách mạng khoa học và công nghệ, với những ứng dụng hiện đại của công nghệ thông tin đã ảnh hưởng đặc biệt đến thế hệ trẻ, làm thay đổi cách thức làm việc, giao tiếp và tư duy, dẫn đến giới trẻ sống vô cảm không quan tâm đến những việc xung quanh. Theo GS Mark Bauerlein Mỹ, khi càng sử dụng internet thì người ta càng lơ là với những gì diễn ra xung quanh. Khi blog, mạng xã hội xuất hiện, giới trẻ được tự do thể hiện mình. Nhưng một khi tự giam mình quá lâu trong thế giới ảo, một bộ phận giới trẻ sẽ có lối sống bất thường và dẫn tới trầm cảm hay vô cảm,… Đồng thời, do ảnh hưởng của nền kinh tế thị trường đến đạo đức truyền thống một mặt, nó làm cho những giá trị truyền thống được phát huy, những giá trị đạo đức mới được hình thành; mặt khác, nó làm nảy sinh tư tưởng ích kỷ, lãng quên trách nhiệm cộng đồng, đề cao cái tôi cá nhân lên trên cái ta cộng đồng, lấy giá trị vật chất làm thước đo cho tất cả. Thạc sĩ tâm lý Nguyễn Thị Minh cho rằng “Dường như đang có một cuộc khủng hoảng niềm tin trong xã hội hiện đại dẫn đến các bạn trẻ sống vô cảm". Hơn nữa, căn bệnh vô cảm là kết quả của một lối sống thực dụng ngày càng ăn sâu vào văn hóa của xã hội ngày nay. Khi mà các giá trị sống, giá trị đạo đức tinh thần, lòng bao dung nhân ái, tình thương yêu đồng loại, sự hy sinh... đang dần bị thế chỗ cho chủ nghĩa vật chất, chủ nghĩa duy lợi và chủ nghĩa cá nhân, thì con người không còn cảm giác trước nỗi đau của đồng loại. Bên cạnh đó, do sự gia tăng những bất công xã hội, là tình trạng quan liêu, tham nhũng, lối sống “phong bì”, người lớn không còn là tấm gương đạo đức cho giới trẻ, khiến đạo đức bị suy giảm. 3. Tác hại của căn bệnh vô cảm Bệnh vô cảm có những tác hại thật ghê gớm, nó không chỉ làm suy giảm đạo đức của một cá nhân mà còn đẩy đất nước đến bờ tụt hậu, suy thoái. Bệnh vô cảm có thể dẫn đến chết người Một bác sĩ nếu “vô cảm” sẽ không có đủ tình thương đối với con bệnh của mình, sẽ đánh mất đi lương tâm của một thầy thuốc, sẽ quên đi phương châm “Lương y như từ mẫu”. Chẳng hạn, trước một ca cấp cứu, bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy kịch, nhưng vì gia cảnh nghèo, không có tiền để đóng viện phí hay không có tiền để “bồi dưỡng” cho bác sĩ, thì “bệnh vô cảm” khiến cho bác sĩ ấy chậm trễ, thờ ơ hay không nhiệt tình cấp cứu bệnh nhân, cuối cùng để bệnh nhân chết oan uổng, gây đau khổ cho những người thân của họ. Càng đau đớn và chua xót hơn nếu bệnh nhân kia là cha mẹ, là người cột trụ về kinh tế trong gia đình. Họ phải tất tưởi ra đi, để lại những đứa con thơ dại, cha mẹ già không ai phụng dưỡng trong cảnh cô đơn, già yếu. Mới đây tại Bệnh viện Bưu Điện Hà Nội, chỉ vì sự vô cảm của bác sĩ và các y tá, đã dẫn đến cái chết oan uổng của một em bé chưa kịp chào đời. Chị Hao kể “Chồng tôi đã bồi dưỡng bác sỹ An một triệu đồng, nhờ cứu cho mẹ tròn con vuông rồi gia đình sẽ “hậu tạ” sau. Thế nhưng, bác sĩ An không mổ ngay cho tôi mà đi vào phòng riêng ngồi xem vô tuyến đến tận 23h40, còn 2 hộ sinh nữ là Vũ Thị Diệu Vân và Trần Hoàng Linh ngồi ở một góc phòng ăn bánh kẹo, nói chuyện, làm việc riêng để mặc cho tôi đau đớn trên bàn sinh. Tôi đau đớn khi biết con mình trong bụng đang chết dần chết mòn mà không thể cứu được. Tuyệt vọng, tôi cầu cứu các y tá đang ở gần đó nói giúp với bất cứ bác sĩ nào cũng được, mổ giúp tôi lấy con ra mà không một ai đứng dậy tìm bác sĩ. Họ vẫn cứ thờ ơ, thản nhiên ăn uống, cười đùa với nhau như không có chuyện gì xảy ra cả” . Còn nói về người giữ sinh mạng của nhiều người như tài xế chẳng hạn, mà mắc “bệnh vô cảm” thì cái chết không chỉ mang đến cho một người. Người tài xế “vô cảm” sẽ coi mạng con người chẳng ra gì, cố tình phóng nhanh, vượt ẩu, giành đường để về trước, sẽ gây hậu quả khôn lường. Một vụ tai nạn giao thông tại Bình Thuận mới đây, đã cướp đi sinh mạng của mười người và rất nhiều người bị thương. Nguyên nhân cũng chỉ vì tài xế “vô cảm”, coi mạng người như cỏ rác. Bệnh vô cảm có thể để lại tai họa lớn cho xã hội Thầy cô giáo được xem là “kỹ sư tâm hồn”, là “cha mẹ thứ hai” của học sinh. Nhưng nếu “vô cảm” sẽ thiếu tình thương dành cho những đứa con của mình, thiếu nhiệt tình trong việc giảng dạy, không có trách nhiệm trong việc giáo dục, hờ hững trong việc truyền đạt kiến thức cho học sinh, không quan tâm đến chất lượng giảng dạy, chỉ biết dạy hết giờ là ra về còn kết quả ra sao không quan tâm! Vì “vô cảm” họ sẽ “đào tạo” ra những lớp học trò thiếu trình độ, thậm chí cũng… “vô cảm” như họ. Như thế, các chủ nhân tương lai của đất nước sẽ đi về đâu? Rường cột nước nhà sẽ ra sao, nếu không nói là đã mục nát ngay từ trong trứng nước? Quả thật, đó là một mối họa vô cùng lớn cho xã hội! Bệnh vô cảm có thể đưa đất nước đến suy vong Các cán bộ Nhà nước là “đầy tớ của nhân dân”, hết lòng phục vụ cho công ích, điều hành mọi hoạt động của đất nước. Thế nhưng, họ lại “vô cảm” trước các nguyện vọng chính đáng của người dân, thì họ sẽ không thể nào nhìn thấy và thấu hiểu được những khốn khó trăm bề của dân đen. Thậm chí, lại không giải quyết những tranh chấp, khiếu kiện về tài sản, đất đai của người dân; trái lại, còn nhũng nhiễu, gây khó dễ để được “chung chi”, hoặc trù giập, dùng vũ lực để chiếm lấy cho một tổ chức nào đó để mình được “phong bì” dằn túi riêng. Tất cả cũng chỉ vì tham lam, ích kỷ mà đánh mất đi cái lương tâm, cái phẩm chất đạo đức, cái tác phong nghiêm túc của một cán bộ “cho dân và vì dân”. Từ đó, nhân dân sẽ không còn tin tưởng vào chính quyền nữa, sẽ mạnh ai nấy sống, sẽ vơ vét cho riêng mình, sẽ sống “vô cảm” như cán bộ, chẳng ai lo cho lợi ích chung của cộng đồng dân tộc, phó mặc cho ngoại xâm xâu xé đất nước, tự do giành đất giành biển của chúng ta. Chính những cán bộ “vô cảm” thiếu trách nhiệm này đã gián tiếp đẩy đất nước đến bờ vực của suy vong. 4. Để giới trẻ bớt vô cảm “Bệnh vô cảm” không phải là tội ác, nhưng chính nó là con đường dẫn đến tội ác. Hơn nữa, nó còn lây lan trong cộng đồng một người vô cảm thì mọi người xung quanh sẽ vô cảm theo, và cuối cùng, có thể là cả một xã hội vô cảm. Vô cảm còn ví như căn bệnh “ung thư tâm hồn”. Nói đến căn bệnh thể xác thì người ta sợ nhất là ung thư, còn nói đến căn bệnh tâm hồn thì “vô cảm” cũng đáng sợ không kém. Bởi lẽ, nó có sức công phá ghê gớm trên nhân cách và đạo đức của con người. Từ đó, nó phá hủy toàn bộ nền kinh tế và chính trị của cả một dân tộc. Chính vì thế, từ cá nhân đến gia đình, từ trong nhà trường ra ngoài xã hội, phải chung tay góp sức, tích cực đẩy lùi căn “bệnh vô cảm” này ra khỏi đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta. Về phía bản thân Mỗi bạn trẻ hãy sống đúng chuẩn mực đạo đức của con người, biết đồng cảm với mọi người, biết trau dồi, học hỏi những bài học trong cuộc sống về sự công bằng, bác ái, yêu thương những người xung quanh và phải có quyết tâm muốn thay đổi chính bản thân mình. Ngoài ra, cần phải học hỏi những tấm gương của những người đạo đức, đồng cảm trong xã hội. Chẳng hạn mẫu gương các nữ tu đang phục vụ tại trung tâm Sida giai đoạn cuối - Mai Hòa - Củ Chi. Các nữ tu đã đồng cảm với số phận của những người kém may mắn qua cách phục vụ tận tình giúp đỡ họ. Chính vì thế, có những bệnh nhân đã phải thốt lên rằng “Ở đây, chúng em thật là hạnh phúc vì có các nữ tu phục vụ chăm sóc tận tình và đồng cảm với số phận của chúng em còn hơn những người ruột thịt trong gia đình, chúng em có chết cũng mãn nguyện”. Hay mẫu gương của chàng sinh viên Hiến thuộc Học viện Bưu chính Viễn thông TPHCM. Thấy một cô gái nằm sõng soài bên con lươn xa lộ, “quan sát kỹ hơn, Hiến hốt hoảng thấy hàng chục xe tải, xe khách, container cứ vô tư đi ngang qua, không ai thèm đoái hoài đến cô gái. Trong giây phút ấy, Hiến cùng Sơn vội vàng lao ra đường, không cần đắn đo, bế thốc cô gái, máu ướt đẫm chạy thẳng đến bệnh viện”. Đặc biệt, chúng ta hãy nhớ lại hình ảnh Đức Giêsu đã dạy chúng ta bài học về sự chia sẻ, sự đồng cảm với người khác. Chúa đã thực hành trước khi dạy chúng ta Ngài đã biết chia vui trong tiệc cưới Canna, Ngài cũng biết chia buồn với cái chết của Lazarô, của con trai góa phụ thành Naim… Hơn nữa, trong thư gửi tín hữu Rôma, thánh Phaolô cũng đã nêu bật về sự đồng cảm với mọi người “Vui cùng kẻ vui, khóc cùng kẻ khóc” Rm 12,15. Về phía gia đình Gia đình đóng một vai trò rất quan trọng trong việc hình thành nhân cách con người. Gia đình là ngôi trường đầu tiên của con người, từ đó những đứa trẻ học được nhân cách làm người. Vì thế, muốn cho con cái trở nên tốt, gia đình phải là nơi mọi người sống yêu thương, nâng đỡ và đùm bọc lẫn nhau. Các thế hệ cùng chung sống phải biết quan tâm tới nhau, thì người trẻ mới biết học hỏi, noi gương nếp sống đạo đức. Theo Tiến sĩ tâm lý giáo dục Đinh Đoàn “Nếu người lớn có trách nhiệm và quan tâm hơn tới con cái, hành động và cư xử đúng đắn hơn để làm tấm gương cho các em thì sự vô cảm có lẽ đã không lan nhanh và mạnh như thế”. Nhất là, gia đình phải tích cực, bằng cách quan tâm giáo dục cảm xúc một cách thực tế cho con cái ngay từ nhỏ. “Không chỉ dạy trẻ nhận biết cảm xúc của người khác mà còn hướng dẫn trẻ hiểu nguồn gốc những cảm xúc đó, cũng như ảnh hưởng của cảm xúc đó đến mọi người để từ đó điều chỉnh cảm xúc, hành vi của mình. Các nhà tâm lý học cũng đưa ra khuyến cáo, gia đình phải thay đổi thói quen dạy con kiểu Á Đông Chỉ ra lệnh mà không quan tâm đến suy nghĩ độc lập của con. Học cách lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ cảm xúc với con cái là việc mà cha mẹ là những người đầu tiên phải làm. Con cái chỉ có thể hiểu được một cách rõ ràng nhất khi được cha mẹ hướng dẫn cụ thể bằng những việc phù hợp. Chính những điều nhỏ nhặt này tạo nền tảng đầu tiên để trẻ bớt nghĩ đến bản thân, mở rộng lòng ra cùng người khác. Và điều quan trọng, người lớn phải tạo cơ hội cho các em thực hiện.” Về phía nhà trường Giáo dục phải cải cách để tăng cường đạo đức, nhân cách cho các em, không chỉ “dạy chữ" mà nhất là phải “dạy người”. Hơn nữa, phải “Tiên học lễ, hậu học văn”. Môi trường giáo dục ở nhà trường không chỉ là nơi trang bị kiến thức mà còn phải quan tâm đến việc giáo dục nhân cách, đạo đức và đồng cảm với các bạn trẻ. Một khi nhà trường biết quan tâm đúng mức về giáo dục đạo đức cho giới trẻ thì kết quả sẽ khả quan hơn. Vấn đề này, chúng ta thấy rõ trong các trường Công giáo và các cơ sở nội trú của các nhà Dòng. Các học sinh, sinh viên khi được giáo dục ở đó, họ không chỉ biết sống lễ phép với mọi người mà còn sống gương mẫu, ngoan ngoãn, và biết quan tâm yêu thương mọi người. Theo Tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn, Trưởng khoa Tâm lý Đại học Sư phạm TPHCM “Nhà trường không nên chú tâm vào việc dạy kiến thức mà quên đi việc dạy các em nên người. Hơn nữa, mỗi thầy cô giáo phải là tấm gương đạo đức cho các em noi theo”. Mặt khác, nhà trường nên dạy học sinh biết cách ứng xử, biết quan tâm giúp đỡ mọi người và giáo dục kỹ năng sống có chất lượng, thiết thực, sinh động, bằng cách khơi dậy mạnh mẽ tinh thần dám đấu tranh trong mọi học sinh. Chỉ có như thế, cái xấu, cái tiêu cực, cái thô bạo ở môi trường giáo dục, trong học sinh mới hết đất sống. Đây cũng là cơ sở để xây dựng thế hệ trẻ Việt Nam giàu tình nghĩa, yêu thương nhưng lại mạnh mẽ, không khoan nhượng trước cái xấu, cái ác thường nảy sinh, ẩn nấp dưới nhiều hình thức, nhiều dáng vẻ trong cuộc sống. Về phía xã hội Xã hội nên quan tâm đến giới trẻ, tạo những cơ hội cho họ, giúp họ sống theo chuẩn mực đạo đức của xã hội, nhất là giúp họ biết quan tâm, yêu thương, hy sinh và biết giúp đỡ mọi người. Tiến sĩ Tâm lý Đinh Phương Duy cho biết “Giới trẻ ngày nay, không phải là họ không muốn sống cho ra người mà còn muốn sống tốt hơn nữa”. Có người đã nói “Cơn khát làm một người sống lương thiện, sống đạo đức cháy âm ỉ trong tâm khảm của họ. Chính vì thế, họ đang cần được xã hội quan tâm giúp đỡ, nhất là mở những lớp học về cách ứng xử trong cuộc sống. Đồng thời, họ mong muốn những người có trách nhiệm nên làm gương cho họ”. Kết luận Để kết thúc bài viết, xin mượn lời câu ca dao “Bầu ơi thương lấy bí cùng Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Để nói lên tình cảm của con người với con người, chúng ta không thể đánh đổi tình cảm đó bằng những vật chất tầm thường mà chỉ có sự chân thành quan tâm mới có thể duy trì một mối quan hệ bền vững. Trao đi thật nhiều yêu thương, quan tâm và sẻ chia chúng ta sẽ không phải hối hận, vì sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ nhận được sự trìu mến ân cần của những người khác. Hãy “tiêu diệt” căn bệnh vô cảm một cách triệt để, hãy trao yêu thương và nhận thật nhiều yêu thương. Hơn nữa, một xã hội vô cảm là một xã hội chết! Một cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của một cỗ máy vô tri, chắc hẳn chẳng ai muốn như vậy. Một nhà văn Nga đã từng nói “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình thương”. Con người sống mà không có tình thương thì chẳng khác chi con vật, chẳng khác chi cái xác không hồn, tồn tại giữa dòng đời một cách vô nghĩa, và sẽ chết dần mòn trong cô đơn, lạnh lẽo. Thế nên, chúng ta hãy tích cực chống lại “bệnh vô cảm”, phải sống có tình thương, có trách nhiệm với cộng đồng và đặc biệt là phải mở lòng mình ra với cuộc sống. Chúng ta nên có một “trái tim nóng” để biết khóc, biết cười, biết lắng nghe, biết yêu thương, biết rung cảm với mọi người. Hãy phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc “Lá lành đùm lá rách”, “Thương người như thể thương thân”; phải yêu thương, kính trọng và sống hết lòng với mọi người chung quanh; phải biết “Vui cùng người vui, khóc cùng kẻ khóc Rm 12,15. Đó là liều thuốc đặc hiệu để chữa “bệnh vô cảm”. Như vậy, giới trẻ mới là chủ nhân tương lai của đất nước Việt Nam giàu đẹp, hiện đại và văn minh; xứng đáng là “con rồng cháu tiên” của một dân tộc Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến.
HNM - Theo các nhà khoa học, chỉ số cảm xúc - EQ - có ý nghĩa quan trọng đối với quá trình phát triển của con người. Người có chỉ số EQ cao sẽ có khả năng giao tiếp tốt, hòa đồng với bạn bè, thích ứng nhanh với cuộc sống. Ngược lại, con người ta sẽ thiếu bạn, sống thu mình, khó hòa nhập, học tập kém đồng thời khó tạo ra các mối quan hệ tốt để phát triển sự nghiệp. EQ thấp hay tình trạng vô cảm dường như đang trở nên phổ biến, đặc biệt là trong giới trẻ. Coi nhẹ nuôi dưỡng tâm hồn Bố đi công tác xa, mẹ bị cảm đột ngột. Đi học về, thấy bếp núc nguội tanh, Lan Hương, sinh viên năm thứ hai của một trường đại học, chỉ buông một câu "Mẹ ốm à?" rồi lên thẳng phòng, không hỏi xem tại sao mẹ ốm, đã uống thuốc chưa, hay mẹ ăn gì để nấu. Khi sự cố 2 container pháo hoa chuẩn bị cho Đại Lễ 1000 năm Thăng Long phát nổ tại Mỹ Đình trưa ngày 6-10-2010, khiến 4 người chết, người dân Hà Nội rất lo lắng. Trên các diễn đàn đầy ắp những lời chia sẻ, cảm thông. Nhưng trên mạng facebook, một chủ nhân tung lên bức ảnh mình đang hớn hở cười đùa trên nền đám khói đen khổng lồ. Thái độ thờ ơ, vô cảm, thậm chí vui trên nỗi đau của người khác xuất hiện ngày càng nhiều trong xã hội. Bác sĩ Phạm Thịnh, nguyên Giám đốc Bệnh viện đa khoa Hồng Ngọc cho rằng sự vô cảm xuất phát từ gia đình. Đa số những người vô cảm từ nhỏ đã không được nuôi dưỡng đời sống cảm xúc. Họ thiếu sự quan tâm cần thiết của gia đình do cha mẹ ly dị hoặc bận công việc, đi làm ăn xa, phải sống cùng ông bà, họ hàng hoặc người giúp việc. Vô cảm cũng xảy ra khi trẻ sống trong gia đình quá nghèo hoặc quá giàu. Một chuyên gia tâm lý ở Viện Khoa học - xã hội Việt Nam thì cho rằng, sự vô cảm có nguồn gốc từ những tác động tiêu cực của nền kinh tế thị trường. Tính ích kỷ, tiền tệ hóa mọi giá trị, biến tất cả thành hàng hóa, thực hiện mọi quan hệ xã hội theo nguyên tắc ngang giá của thị trường đã khiến một bộ phận không nhỏ trong cộng đồng trở thành người vô cảm. Một nguyên nhân khác được chỉ ra là trong quá trình hội nhập và mở cửa, bên cạnh những lợi ích và cơ hội phát triển, một bộ phận "thiệt thòi" trong xã hội là nông dân và những người nghèo đô thị phải chịu những tác động tiêu cực. Chênh lệch về thu nhập ngày càng lớn, bất bình đẳng xã hội cũng theo đó mà gia tăng. Chương trình Phát triển Liên hợp quốc nhận định, người nghèo ở Việt Nam hưởng lợi từ tăng trưởng kinh tế chỉ bằng 76,6% so với mức bình quân của xã hội, trong khi người giàu hưởng lợi tới 115%. Bên cạnh đó, cuộc cách mạng công nghệ thông tin làm thay đổi cách thức làm việc, giao tiếp và tư duy của con người. Việt Nam hiện có khoảng 20,7 triệu người sử dụng internet. Với cơ cấu dân số trẻ, Việt Nam đang tiếp nhận các mạng xã hội như những cộng đồng và diễn đàn mới. Giới trẻ tự do thể hiện mình từ những cảm xúc, cả tích cực lẫn tiêu cực, trong thế giới ảo. Tự giam mình trong thế giới này, một bộ phận thanh thiếu niên sẽ có lối sống không lành mạnh và trở nên vô cảm. Ở khía cạnh tâm lý, nỗi lo âu bị xâm phạm cá nhân lợi ích, thân thể, nhân cách cũng khiến con người buộc phải học cách sống vô cảm. Khi cả xã hội phải lao mình vào vòng xoáy cơm áo, gạo tiền, hướng tới lợi ích cá nhân, con người dễ rơi vào trạng thái thờ ơ với tất cả. Người ta sợ phiền toái, sợ phải đối mặt với những tình huống có thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình. Ám ảnh bởi lợi ích cá nhân có thể bị ảnh hưởng nếu can thiệp vào những việc không mang lại lợi ích cho mình sẽ làm người ta né tránh tất cả những gì không liên quan. Vai trò của giáo dục Theo các chuyên gia tâm lý, một xã hội công bằng, kỷ cương, khuyến khích việc thiện là điều kiện đầu tiên giúp nuôi dưỡng đời sống cảm xúc cho các cư dân trẻ. Mặt khác, để thanh thiếu niên có một đời sống cảm xúc dồi dào, cần có một chương trình giáo dục các kỹ năng sống dài hơi, chú trọng kỹ năng bộc lộ tình cảm. Căn bệnh vô cảm là sản phẩm của một nền giáo dục yếu kém. Nền giáo dục nước ta những năm qua không chú trọng lắm đến việc giáo dục hình thành nhân cách mà chỉ chú trọng đến việc đào tạo nguồn nhân lực. Điều này thể hiện qua chương trình học. Các môn quan trọng góp phần hình thành nên nhân cách con người đã trở thành những môn phụ có số lượng tiết học ít và nội dung thì quá nặng nề. Nhưng nếu chỉ trông chờ vào nhà trường thì việc giáo dục xúc cảm cho các thế hệ tương lai sẽ không thể đạt hiệu quả như mong muốn. Các gia đình phải "nhập cuộc" tích cực, bằng cách quan tâm giáo dục cảm xúc một cách thực tế cho con ngay từ nhỏ. Cha mẹ có thể hình thành cho trẻ thói quen biết quan tâm, chia sẻ với những người trong gia đình, bạn bè ngay từ khi còn nhỏ. Không chỉ dạy trẻ nhận biết cảm xúc của người khác mà còn hướng dẫn trẻ hiểu nguồn gốc những cảm xúc đó, cũng như ảnh hưởng của cảm xúc đó đến mọi người để từ đó điều chỉnh cảm xúc, hành vi của mình. Các nhà tâm lý học cũng đưa ra khuyến cáo, gia đình phải thay đổi thói quen dạy con kiểu Á Đông chỉ ra lệnh mà không quan tâm đến suy nghĩ độc lập của con. Học cách lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ cảm xúc với trẻ là việc mà cha mẹ là những người đầu tiên phải làm.
Nghị Luận Về Sự Vô Cảm ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Gọn Hay Nhất ✅ “Bệnh Vô Cảm” Không Phải Là Căn Bệnh Trong Y Học, Nó Là Căn Bệnh Xã Hội. Dàn Ý Nghị Luận Về Sự Vô CảmĐoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Hay – Bài 1Viết Một Đoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm – Bài 2Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Thanh Niên Hiện Nay – Bài 3Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Ấn Tượng – Bài 4Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Hiện Nay – Bài 5Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Giới Trẻ – Bài 6Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đơn Giản – Bài 7Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Gọn – Bài 8Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đạt Điểm Cao – Bài 9Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Xuất Sắc – Bài 10Nghị Luận Về Sự Thờ Ơ Vô Cảm Hay Nhất – Bài 11Văn Mẫu Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chọn Lọc – Bài 12Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đặc Sắc – Bài 13Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chi Tiết – Bài 14Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Điểm 10 – Bài 15 Chia sẻ đến bạn đọc mẫu Dàn Ý Nghị Luận Về Sự Vô Cảm sau đây để giúp các em triển khai bài văn logic và hấp dẫn. I. Mở bài Đặt vấn đề Bạn đã bao giờ đi qua người gặp nạn mà bỏ đi lạnh lùng? Đã bao giờ dừng chân trò chuyện với bà cụ ăn xin? Có bao giờ thương xót cho một đứa trẻ tật nguyền? Bạn có cảm xúc trước những vấn đề xung quanh không?Lối sống vô cảm đang dần ăn sâu vào đời sống con người. Liệu bạn đang có một lối sống vô cảm? Đừng nhìn từ bên ngoài mà phán xét lối sống ấy hãy tự mình suy ngẫm lại. II. Thân bài thích Vô cảm là một trạng thái tinh thần mà khi đó con người không có một tình cảm mang tính nhân bản nào đối với sự vật sự việc diễn ra xung quanh, chỉ quan tâm đến quyền lợi bản thân. 2. Biểu hiện Thờ ơ, lạnh nhạt trước những nỗi đau của người khác, tàn nhẫn gây tổn thương đến người khác. VD bắt gặp cảnh tai nạn ngoài đường không giúp đỡ mà chỉ quay video; có những kẻ máu lạnh sát hại cả gia đình vì tiền, vì dục vọng, …Không phẫn nộ trước cái xấu, cái ác và cũng không rung động trước cái đẹp, cái tốt. VD Nhìn thấy cảnh bạo lực học đường không can ngăn hay giúp đỡ; bắt gặp kẻ móc túi trên xe buýt không lên tiếng… Không rung động trước những cái đẹp mục đích sống duy nhất chỉ là vật quan tâm, tham gia hoạt động nào của đoàn thể, cộng đồng, ghét phải làm việc, giao tiếp trong môi trường tập quan tâm đến những người thân của mình. VD mọi người trong gia đình chỉ chú tâm vào trang mạng xã hội, con cái không biết yêu thương cha mẹ, chỉ đòi hỏi mọi thứ từ cha mẹ một cách thụ ơ với chính bản thân mình. VD sống không có ước mơ, không nỗ lực để đạt những điều mình muốn; không quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình thức khuya, sử dụng các loại chất kích thích; … 3. Nguyên nhân Sự phát triển nhanh chóng của xã hội khiến con người phải sống gấp hơn, xem nhẹ việc vun đắp những giá trị tinh thần, có ít cơ hội hơn để chia sẻ với bùng nổ của khoa học công nghệ làm giảm sự tương tác giữa người với cách giáo dục chỉ thiên về lí thuyết, giáo điều, không thực sự tác động đến tư tưởng tình cảm của người cách giáo dục con cái không phù hợp của mỗi gia đìnhDo lối sống vị kỉ của mỗi con người, chỉ biết theo đuổi những giá trị vật chất mà quên đi những giá trị tinh thần. 4. Hậu quả Đối với mỗi cá nhân nó sẽ khiến họ giống như một cỗ máy không có tâm hồn, thành kẻ vô trách nhiệm, vô nhân sống mất đi những giá trị đích thực của nó, chỉ là sự tồn tạiĐối với toàn xã hội, nó làm mất đi những giá trị đạo đức tốt đẹp của ông cha ta từ ngàn đời nayNếu tình trạng này lan rộng ra phạm vi toàn nhân loại thì hành tinh này sẽ trở thành hành tinh của các cỗ máy. III. Kết bài Bạn có đang là người sống vô cảm? Hãy nhận thức lại bản thân, hãy thức tỉnh chính mình và những người xung quanh bởi lối sống vô cảm sẽ giết chết tâm hồn mỗi người một cách từ từ, đáng sợ. Gửi đến bạn 🍃 Nghị Luận Về Một Tư Tưởng Đạo Lí 🍃 15 Bài Văn Ngắn Hay Đoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Hay – Bài 1 Đoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Hay được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ sau đây. Căn bệnh vô cảm là căn bệnh của những người sẵn sàng quay lưng lại với những nỗi đau khổ, bất hạnh của đồng loại, sẵn sàng làm ngơ trước cái xấu, cái ác, nên làm cho cái xấu, cái ác có mảnh đất màu mỡ để sinh sôi nảy nở như “cỏ mọc hoang” và đang đầu độc, chế ngự cuộc sống tốt đẹp của con người trong xã hội mới của chúng ta hôm bệnh vô cảm là căn bệnh của phường ích kỷ luôn luôn nhìn đời bằng cặp mắt ráo hoảnh. Nó đang làm mất đi một điều vô cùng thiêng liêng và quý giá. Đó là tình thương giữa con người với con người. Mà tình thương theo Nam Cao, nó là tiêu chuẩn quan trọng nhất để xác định tư cách con người “Không có tình thương, con người chỉ là một con vật bị sai khiến bởi lòng ích kỷ” Đời thừa – Nam Cao. Bệnh vô cảm đang làm “nhiễm mặn”, vẩn đục và xói mòn dần truyền thống đạo lý đẹp nhất của con người Việt Nam “Thương người như thể thương thân”. Và khi căn bệnh này ngự trị, thì con người sống với con người trong mối quan hệ hết sức lỏng lẻo. Ở đó thiếu hơi ấm của tình thương, của niềm cảm thông, của sự cưu mang, đùm bọc, sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau. Một cuộc sống như thế là cuộc sống của “Một sa mạc đời đìu hiu lạnh giá”. Thật buồn đau và thất vọng biết bao!Học tập lối sống lành mạnh, biết yêu thương sẻ chia đồng cảm với những người xung quanh. Tham gia các hoạt động xã hội có tính nhân văn cao như phong trào đền ơn đáp nghĩa, phong trào thanh niên lập nghiệp… Xã hội cần lên án mạnh mẽ bệnh vô cảm, coi đó như là một cuộc chiến đấu để loại bỏ căn bệnh này ra khỏi xã hội ta. Đừng bỏ qua bài 🔥 Viết Đoạn Văn Nghị Luận Về Tư Tưởng Đạo Lí ❤️️15 Mẫu Hay Viết Một Đoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm – Bài 2 Tham khảo bài văn mẫu chia sẻ về chủ đề ”Viết Một Đoạn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm ” hấp dẫn sau đây. Vô cảm là một căn bệnh nguy hiểm trong mỗi con người chúng ta. Vô cảm là thái độ sống thờ ơ, dửng dưng, không cảm xúc với tất cả sự việc và con người xung quanh. Người có lối sống vô cảm luôn ích kỉ, không quan tâm đến mọi người, thờ ơ trước những nỗi đau của xã hội, thậm chí thờ ơ với chính người thân và bản thân của mình. Họ luôn bàng quan, chỉ đứng xem rồi bàn tán, thậm chí thừa cơ chuộc lợi khi ai đó gặp nạn hoặc bị bạo hành. Tuy nhiên, vô cảm luôn không quan tâm đến người khác, sống ích kỉ. Tiêu biểu như là cướp tiệm vàng Ngọc bích phố Sàn, huyện lục Nam, tỉnh Bắc giang là kẻ vô cảm giết chết 3 mạng người đó là 1 thanh nhiên khoảng 17 tuổi, 1 cô gái khoảng 18 tuổi và 1 thai phụ có bầu 8 tháng, sau đó vứt xác nạn nhân xuống mương. Trái lại, 1 bộ phận trong xã hội họ luôn biết quan tâm, giúp đỡ những người gặp khó khăn. Chính vì vậy thế hệ chúng ta cần phải phê phán thái độ sống thờ ơ, vô ơn và đề cao, nêu gương những người giàu lòng vị tha. Khám phá thêm 💕Nghị Luận Về Một Hiện Tượng Đời Sống ❤️️ 15 Bài Hay Nhất Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Thanh Niên Hiện Nay – Bài 3 Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Thanh Niên Hiện Nay, đây là một trong những vẫn đề mà cả xã hội đang quan tâm đến. Xã hội ngày càng phát triển, con người ngày càng trở nên tất bật hơn với những công việc và những lo toan cuộc sống. Họ dần trở nên vô cảm trước cuộc sống, bệnh vô cảm là gì? Và nó có những tác hại như thế nào? vô cảm là căn bệnh trơ cảm xúc trước niềm vui, nhất là trước nỗi đau của người khác. Trong cuộc sống ta bắt gặp nhiều thanh niên trên xe buýt không nhường ghế cho những cụ già, nhiều người gặp tai nạn giao thông không những không cứu giúp mà còn đứng đó xem và bình luận, căn bệnh vô cảm khiến cho tâm hồn con người trở nên vơi cạn khô héo… dần làm cho con người trở nên xa cách với mọi người xung quanh. Và đặc biệt nghiêm trọng hơn là vô cảm chính là nguồn gốc của nạn bạo lực, vậy nguyên nhân nào dẫn đến căn bệnh vô cảm? Có lẽ do cuộc sống quá tất bật, vì những lo toan của công việc, vì phải lo lắng cho gia đình con cái mà con người dần trở nên mất đi những cảm xúc của cuộc sống. Một phần cũng xuất phát từ ý thức của con người, để khắc phục tình trạng của căn bệnh vô cảm này mỗi người cần phải tự rèn luyện phẩm chất cho mình. Bản thân, nhà trường và xã hội cần phải tuyên truyền cho học sinh, thanh niên hiểu được về tác hại của căn bệnh vô cảm để chung tay đẩy lùi căn bệnh này để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Ấn Tượng – Bài 4 Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Ấn Tượng, một lối sống tiêu cực cần phải cải thiện để xã hội tốt hơn. Xã hội đang ngày càng phát triển với tốc độ chóng mặt trên tất cả các lĩnh vực văn hóa, chính trị, kinh tế… Chính sự phát triển như vũ bão này lại là tác nhân khiến cho thái độ sống của con người với nhau trở nên xa lạ, không còn thân thiết. Bởi guồng quay cuộc sống kéo họ vào những bận rộn, hối hả đời thường. Và thái độ sống vô cảm, thờ ơ cũng từ đó mà hình thành nên. Trước hết chúng ta cần hiểu rõ vô cảm là như thế nào? Và tại sao lại gọi vô cảm là “bệnh”. Người ta chỉ gọi bệnh ho, bệnh lao, bệnh ngoài da… có thể dùng thuốc để chữa nhưng vô cảm cũng là một loại bệnh. Chắc hẳn có ý ẩn dụ gì đằng sau câu chữ đó. Vô cảm chính là thái độ sống lạnh nhạt, thờ ơ đối với cuộc sống, với những người ở xung quanh chúng ta. Bản thân chúng ta không quan tâm, không có trách nhiệm đối với chính bản thân mình và với người khác. Hiện nay khi đất nước ngày càng phát triển thì vô cảm càng dễ dẫn đến thành một loại bệnh. Cần phải tìm “phương thuốc” để chữa trị, xích gần hơn nữa tình cảm giữa người với người, phương pháp ấy sẽ xóa bỏ được lối sống lãnh đạm, thờ ơ này ở con người trong xã hội này. Căn bệnh vô cảm khi đã tồn tại trong con người thì sẽ ăn sâu, bám rễ không chịu buông. Mỗi người cần có cách thức, có phương pháp để hạn chế căn bệnh nguy hiểm có thể ăn mòn trái tim của mỗi người. Bệnh vô cảm xuất hiện trong đời sống hiện đại ngày càng nhiều, đó chính là thái độ, cách ứng xử giữa người với người. Họ không còn thân thiết, hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện mà đã trở nên vô cảm, lạnh lùng, thờ ơ, không còn quan tâm nhiều đến cuộc sống của nhau nữa. Những người con xa nhà lâu ngày, bị cuốn vào guồng quay của công việc nên việc hỏi thăm cha mẹ thường xuyên cũng thưa dần. Rồi những lần gọi điện, những lần về thăm cứ cạn vơi theo năm tháng. Như thế chúng ta đang vô tình khiến cho trái tim mình, cho bản thân mình vô cảm với những người thân yêu nhất. Vô cảm thật đáng trách, đáng giận nhưng nếu chúng ta biết rút kinh nghiệm, biết sửa chữa, biết hỏi thăm cuộc sống của nhau thì thật đáng quý. Con người ai cũng có lỗi lầm, chỉ cần biết nhận sai và sửa sai. Hiện nay, có rất nhiều tình huống dở khóc dở cười khi con người cứ lạnh nhạt, vô tâm với nhau. Mỗi người một hoàn cảnh, một cuộc sống; có người giàu sang, có người khốn khó, biết trách ai được. Chiều nay khi đi trên phố, tôi thấy có một đôi vợ chồng trẻ đi trên chiếc xe Sh sang chảnh. Họ đi qua khu chợ ồn ào, náo nhiệt, cười nói rất vui vẻ. Họ bắt gặp một bà lão già mắt kèm nhem dắt theo một đứa cháu nhỏ chân không đi dép mặc bộ quần áo rách rưới. Họ ngả chiếc nón trước mắt hai vợ chồng kia xin vài ba đồng. Nhưng hai bà cháu nhận lại là ánh mắt khinh khỉnh, không quan tâm. Hai vợ chồng ấy mang theo hương nước hoa thơm lừng, bỏ lại sau lưng thái độ lạnh lùng đến vô tâm. Như vậy đó, vô cảm chỉ là những biểu hiện nhỏ nhặt trong cuộc sống như vậy nhưng chúng ta đâu phải ai cũng có đủ tâm để nhận ra. Con người ta sống ở trên đời cần phải yêu thương, chia sẻ cho nhau những lúc khốn khó. Thấy nỗi khổ của người khác như nỗi khổ của bản thân mình thì mới có thể giúp đỡ một cách thực tâm được. Cũng bởi vì thái độ sống thờ ơ, lạnh nhạt nên cuộc sống của họ thiếu đi tình yêu thực tâm nhất. Đối với thế hệ trẻ thì thái độ sống vô cảm cần phải ngăn chặn trước. Vì tương lai đất nước cần những con người tài giỏi và biết sẻ chia, biết yêu thương đồng loại. Dù ở trong hoàn cảnh nào, chúng ta có thể dùng chính trái tim mình để sưởi ấm những trái tim khác đang đầy những vết xước hơn. Vô cảm bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân, từ sự phát triển quá nhanh của xã hội khiến cho con người không bắt kịp được. Cũng từ đó họ bị cuốn sâu vào sự bộn bề, lo toan mà quên mất đi tấm lòng yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh mình. Vô cảm có thể sẽ thành thói quen nếu như chúng ta không kịp ngăn chặn và từ bỏ. Bởi vậy, mỗi cá nhân cần phải tự nhận thức được suy nghĩ của bản thân mình. Rằng khi yêu thương và sẻ chia thương yêu thì chúng ta sẽ thấy bản thân mình sống có ích, sống tốt đẹp hơn. Chia Sẻ Bài 💦Nghị Luận Về Lòng Tham Lam ❤️️ 10 Bài Văn Hay Nhất Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Hiện Nay – Bài 5 Tham khảo bài văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Con Người Trong Xã Hội Hiện Nay hay nhất được giới thiệu sau đây. Xã hội ngày càng phát triển con người ngày càng bị cuốn vào guồng quay của công việc, tiền tài và nhiều người trở nên vô cảm hơn, bệnh vô cảm là gì? Vô cảm là sự thờ ơ trước niềm vui, nỗi buồn của người khác. Bệnh vô cảm khiến cho tâm hồn con người khô khan, càng khiến cho khoảng cách giữa người với người ngày càng xa hơn. Trong xã hội ngày nay bệnh vô cảm ngày càng trở nên trầm trọng, nhất là trong giới trẻ có thể thấy qua việc chứng kiến tai nạn giao thông, có những người không giúp đỡ nạn nhân mà chỉ lo quay video, chụp ảnh để đưa lên mạng xã hội với mục đích câu like. Nguyên nhân dẫn đến bệnh vô cảm đó là do ý thức của con người, do cuộc sống phát triển và con người coi trọng tiền bạc hơn cả nhân cách, tình cảm. Để ngăn chặn căn bệnh vô cảm cần có biện pháp giáo dục cho mỗi công dân tình yêu thương ngay từ khi còn là một đứa trẻ, tuyên truyền cho cộng đồng về căn bệnh vô cảm. Nhưng quan trọng hơn hết là bản thân mỗi người phải tự giác ý thức được tác hại của căn bệnh vô cảm, có thể nói vô cảm là căn bệnh nguy hiểm nhất trong các căn bệnh nguy hiểm mà xã hội cần bài trừ, ngăn chặn. Giới thiệu tuyển tập 🌹 Nghị Luận Sống Có Trách Nhiệm ❤️️ 15 Bài Văn Hay Nhất Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Giới Trẻ – Bài 6 Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Của Giới Trẻ, cùng đón đọc bài văn hay để chia sẻ đến bạn đọc chuẩn bị cho kì thi sắp đến của mình. Sự phát triển ngày càng cao của đời sống vật chất thì điều đáng buồn là những biểu hiện của truyền thống tốt đẹp “tương thân tương ái” lại mai một dần và chúng ta đang phải đối mặt với một căn bệnh tinh thần đáng sợ. Người ta gọi đó những triệu chứng của “bệnh vô cảm”. Người mắc “bệnh vô cảm” không có cảm xúc với cuộc sống, với những gì đang diễn ra. Bệnh vô cảm đang diễn ra ngày càng phức tạp, trở thành một căn bệnh khó chữa. Thực trạng đang diễn ra ngay trong chính gia đình, như con cái thờ ơ với những khó khăn, vất vả của cha mẹ; cha mẹ thì không quan tâm, thờ ơ với những suy nghĩ, những hành động, việc làm sai trái của con. Trong trường học học trò thờ ơ với sự chỉ bảo tận tình của thầy cô. Ngoài xã hội thờ ơ, bàng quan, chỉ đứng xem rồi bàn tán, thậm chí thừa cơ chuộc lợi khi ai đó bị tai nạn, bị bạo hành. Nguyên nhân dẫn đến thực trạng trên là do Lối sống cá nhân, vị kỉ, thiếu trách nhiệm, không quan tâm đến những người xung quanh. Do giới trẻ lo đắm chìm trong thế giới ảo mà quên đi cuộc sống hiện thực. Do gia đình, nhà trường chưa quan tâm, giáo dục tình thương ở các em. Do nền kinh tế vận hành theo cơ chế thị trường, đề cao vật chất. Và để lại những hậu quả to lớn như khiến con người xa nhau, không biết đặt mình vào vị trí của nhau để cảm nhận, dần dần vô tâm, hờ hững trước những bất hạnh của người khác. Đồng thời, làm mất đi truyền thống tương thân tương ai của dân tộc. Mỗi người cần nhận thức và sống có trách nhiệm với chính bản thân cũng như với gia đình, xã hội và cộng đồng. Mỗi gia đình, nhà trường cần quan tâm, giáo dục ý thức cho thế hệ trẻ. Bản thân chúng ta cần phê phán thái độ sống thờ ơ, vô cảm và đề cao, nêu gương những người giàu lòng vị tha, nhân ái. Khám phá thêm 💕Nghị Luận Về Tính Tự Phụ ❤️️ 10 Bài Văn Ngắn Hay Nhất Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đơn Giản – Bài 7 Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đơn Giản sẽ mang đến cho các em thêm nhiều ý tưởng mới, ý văn thú vị để hoàn thiện bài làm của mình. Dân tộc ta từ xưa tới nay vốn có truyền thống tương thân tương ái, một đạo lý tốt đẹp. Tuy nhiên xã hội ta bên cạnh những tấm lòng đẹp, bao dung còn xuất hiện hiện tượng vô cảm, một thái độ vô cùng xấu. Vô cảm như một căn bệnh mang thái độ lạnh lùng thờ ơ không quan tâm tới người khác, dửng dưng trước những nỗi đau, sống chỉ biết cho mình. Nơi ta thấy rõ nhất là ở học đường, học sinh tụ tập đánh nhau bạn bè không can ngăn mà còn ủng hộ hay quay phim chụp hình. Thậm chí nhiều người đi đường gặp tai nạn giao thông cũng không giúp đỡ. Hiện tượng vô cảm đã cho ta thấy nó đã đi ngược lại truyền thống của dân tộc, làm tình cảm con người bị chai sạn. Nguyên nhân xuất hiện hiện tượng vô cảm trên là do xã hội bây giờ thật giả lẫn lộn bắt buộc con người phải luôn cảnh giác, lối sống thực dụng. Rồi do kinh tế, thị trường phát triển con người đua nhau kiếm tiền. Để thay đổi hiện tượng trên xã hội, gia đình, nhà trường cần quan tâm hơn đánh mạnh vào giáo dục tư tưởng tình cảm con người. Nâng cao ý thức bản thân. Chỉ có vậy mới xoá bỏ được hiện tượng vô cảm này và mỗi con người chúng ta nên” Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Gửi đến bạn 🍃Suy Nghĩ Của Em Về Bệnh Vô Cảm Trong Xã Hội Hiện Nay ❤️️Ngắn Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Gọn – Bài 8 Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Ngắn Gọn và súc tích thể hiện qua từng câu văn, cách dùng từ ngữ sáng tạo và linh hoạt. Vô cảm là một trong những căn bệnh “ung thư tâm hồn” của một bộ phận người trong xã hội. Vậy vô cảm là gì? Vô cảm là thái độ sống thờ ơ, dửng dưng, không cảm xúc với tất cả sự việc và con người xung quanh. Vô cảm hiện nay không chỉ dừng lại ở thái độ sống mà cao hơn, nó đã trở thành lối sống tiêu cực của một bộ phận người. Biểu hiện rõ nhất của người có lối sống vô cảm đó là hành động ích kỉ, không quan tâm đến mọi người xung quanh, thờ ơ trước mọi nỗi đau của xã hội, thậm chí thờ ơ với chính người thân và bản thân của mình. Một cô gái bị bạn trai đánh đập giữa đường nhưng hành động của những người xung quanh lại chỉ dừng lại ở việc mở điện thoại ra quay phim, chụp ảnh rồi up lên các trang mạng xã hội cùng lời “bàn tán vô ích”. Đáng trách hơn là những người chủ động chọn cho mình lối sống vô cảm, tự cô lập bản thân, tách biệt mình khỏi xã hội với những suy nghĩ tiêu cực, ích kỉ. Vậy thì nguyên nhân từ đâu mà họ lại chọn cho mình lối sống vô cảm? Có thể xét đến chính ý thức, lí tưởng sống lệch lạc, tiêu cực cùng những tham vọng ích kỉ của họ, nhưng cũng cần suy nghĩ đến sự tác động của xã hội, của đám đông vào tâm lí của họ, sự thiếu quan tâm của gia đình, người thân khiến cho họ trở nên trơ lỳ về cảm xúc. Song, dù có vì bất kì nguyên do gì thì thái độ sống, lối sống vô cảm vẫn là mối lo ngại của xã hội khi nó không chỉ làm tha hóa, mai một về nhân cách con người mà còn ảnh hưởng đến xã hội, đến sự đoàn kết của tập thể. Mời bạn xem nhiều hơn 🌹 Viết Đoạn Văn Khoảng 200 Chữ Về Phẩm Chất Cần Có Của Thanh Niên 🌹 15 Bài Mẫu Hay Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đạt Điểm Cao – Bài 9 Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đạt Điểm Cao để lại nhiều ấn tượng cho các bạn đọc với cách diễn đạt văn logic và hấp dẫn. Chúng ta đang sống trong thời đại kinh tế thị trường khi mà tất cả các giá trị của cuộc sống đang ngày càng bị mai một đi. Con người ta sống trong thời đại này cũng bị đồng tiền, bị guồng quay của cuộc sống cuốn đi và đôi lúc chúng ta cảm thấy mình đang dần sống vô cảm với xã hội. Bệnh vô cảm đã và đang trở thành một trong những vấn đề bức xúc của xã hội ta hiện nay. Bệnh vô cảm xuất phát từ tâm hồn của tất cả mọi người. Khi mà trước tất cả các sự hiện tượng của cuộc sống không còn có tác động gì đến chúng ta nữa. Vô cảm chính là làm ngơ là thờ ơ trước những diễn biến của cuộc sống xung quanh mình. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến bệnh vô cảm, có khi do xã hội khiến cho con người ta mải miết chạy theo đồng tiền chạy theo những hư vinh vật chất. Bệnh vô cảm có thể xuất phát ở tất cả mọi người chứ không riêng gì những người xấu. Vì có khi người tốt im lặng trước cái xấu để cho cái xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bệnh vô cảm biểu hiện rất đa dạng, muôn màu, vô cảm với xã hội, người thân, gia đình, bạn bè và đôi khi còn vô cảm với cả bản thân mình nữa. Có không ít trường hợp tai nạn giao thông mà không một ai đưa đi bệnh viện mặc dù lúc đó còn rất đông người. Lên xe bus thấy kẻ gian móc túi nhưng vẫn dửng dưng như không, xem như không có chuyện gì xảy ra. Trong cuộc sống thấy kẻ gian lộng hành, tham nhũng nhưng vẫn tỏ ra mắt mù tai điếc không nghe không thấy gì hết. Bệnh vô cảm đang càng ngày càng lan rộng ra ngoài xã hội xâm nhập vào từng các gia đình, người thân của chúng ta. Thậm chí đối với cả anh em ruột thịt mà còn ra tay được với nhau thì thử hỏi đạo đức còn đâu? Bệnh vô cảm để lại rất nhiều hậu quả nặng nề cho xã hội. Nó biến con người ta trở thành một công cụ vô tri vô giác không có tình thương. Đây là căn bệnh từ trong tim con người nên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tất cả chúng ta, không gì nguy hiểm bằng việc đục khoét trái tim con người, biến con người trở thành máu lạnh. Bệnh vô cảm sẽ khiến cho những người cán bộ, người phụng sự vì nhân dân quên mất nhiệm vụ của mình, sẵn sàng vì lợi ích của bản thân mà quên mất lợi ích quốc gia dân tộc. Thật đáng lo lắng khi những người y, bác sĩ đội ngũ cứu người mắc căn bệnh này vì nó sẽ đe dọa đến mạng sống của từng bệnh nhân… Căn bệnh vô cảm sẽ khiến con người ta nhanh chóng tiếp tay cho cái ác, quay lưng lại với các giá trị chân – thiện – mỹ. Nó sẽ đầu độc tâm hồn của tất cả con người chúng ta biến chúng ta trở thành những cỗ máy không có trái tim. Để ngăn chặn được những hành động này thì chúng ta cần phải biết yêu thương, đồng cảm chia sẻ lẫn nhau trong cuộc sống. Hãy vì một xã hội luôn ran ngập tình yêu thương và trách nhiệm. Đặc biệt là các thanh niên trong xã hội hiện nay cần nêu cao hơn nữa tình cảm tương thân tương ái yêu thương con người. Mỗi chúng ta hãy trở thành một con người tốt, con người có ích cho xã hội hôm nay. Hãy cùng chung tay từ hôm nay dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi để xây dựng một cộng đồng tình nghĩa tương thân tương ái. Gợi ý cho bạn 🌹 Nghị Luận Về Niềm Tin Trong Cuộc Sống ❤️️ 15 Bài Văn Hay Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Xuất Sắc – Bài 10 Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Xuất Sắc giúp các em có thể học hỏi và trau dồi thêm cho mình nhiều kiến thức hay trong cuộc sống. “Vô cảm” là không có cảm giác, không có tình cảm, không xúc động trước một sự vật, hiện tượng, một vấn đề gì đó trong đời sống. Bệnh vô cảm là căn bệnh của những người không có tình yêu thương, sống dửng dưng trước nỗi đau của con người, xã hội, nhân loại. Trải qua các cuộc chiến tranh chống quân xâm lược, những cuộc đọ sức với thiên tai khắc nghiệt, nhân dân ta đã có truyền thống đoàn kết, thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Dường như càng qua gian khổ, đau thương, mất mát con người lại sống gần nhau, quan tâm, giúp đỡ nhau nhiều hơn. Tình làng nghĩa xóm, thương người như thể thương thân đã trở thành một đạo lí của dân tộc “Bán anh em xa mua láng giềng gần”. Hiện nay, trong cuộc sống vật chất ngày càng được cải thiện hơn, đầy đủ hơn, người ta dễ có xu hướng lo vun vén cho bản thân và gia đình mình, ít quan tâm đến những vấn đề xã hội. Trước kia, ông cha ta đã phê phán lối sống chỉ biết vun vén cho riêng mình. Cuộc sống quanh ta hiện nay không thiếu những người như thế. Họ sống thờ ơ với mọi việc đang diễn ra, nhà nào nào đóng cửa biết nhà nấy. Nhà hàng xóm có hoạn nạn, có con cái bị rơi vào cạm bẫy của các tệ nạn xã hội họ cũng bàng quan như không biết. Đi đường gặp người bị tai nạn, họ cũng bỏ qua như không nhìn thấy. Thấy lũ trẻ cãi nhau thậm chí đánh nhau họ cũng làm ngơ. Trước cảnh khổ đau của những người tàn tật, bất hạnh, họ cũng không mảy may xúc động. Bệnh vô cảm đã làm cho con người như vô tri, vô giác, không thể hòa nhập với cộng đồng. Có thể bạn sẽ thích 💕 Nghị Luận Về Sống Đẹp 💕 15 Bài Văn Ngắn Gọn Hay Nhất Nghị Luận Về Sự Thờ Ơ Vô Cảm Hay Nhất – Bài 11 Nghị Luận Về Sự Thờ Ơ Vô Cảm Hay Nhất, đây là một trong những chủ đề hấp dẫn để các em có thể nêu lên những quan điểm các nhân của mình. Cuộc sống này sẽ thật lạnh lùng, tẻ nhạt, vô cảm nếu con người ta sống mà không có tình yêu thương, chỉ biết đến bản thân mình. Tình cảm đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đời sống con người, nó tạo tiền đề để xã hội này phát triển vững bền hơn. Tuy nhiên, một điều chúng ta có thể nhìn ra rõ hiện nay chính là căn bệnh vô cảm ngày càng gia tăng. Vậy thế nào là vô cảm? Vô cảm chính là thái độ thờ ơ, lãnh đạm, không quan tâm đến ai, không quan tâm đến nỗi đau khổ, bất hạnh của người khác mà chỉ biết đến bản thân mình. Đây là một “căn bệnh”, tính cách xấu mà chúng ta cần phải thay đổi, tẩy chay để xã hội này trở nên tốt đẹp hơn. Xã hội ngày càng phát triển, con người bận rộn với cuộc sống, với những dự định riêng của mình nên đôi lúc vô hình chung tạo nên khoảng cách giữa người với người, chúng ta và mọi người ít có thời gian quan tâm đến người khác hơn. Đôi lúc sự vô tâm đến từ bản chất của người đó, vì vị kỉ nên chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không quan tâm, để ý đến những người xung quanh, chỉ muốn nhận lại mà không muốn cho đi. Bên cạnh đó, sự vô cảm đôi lúc là do chịu ảnh hưởng từ những người xung quanh. Nếu những người xung quanh chỉ nghĩ đến bản thân mình, không ai quan tâm, chia sẻ với ai điều gì sẽ dần hình thành cho những người khác tính cách này. Tuy nhiên, trong cuộc sống vẫn còn có nhiều người sống với tấm lòng nhân hậu, sống tình nghĩa, biết yêu thương và san sẻ với những người xung quanh, biết thương cảm với những mảnh đời bất hạnh; những người này và những thông điệp tốt đẹp cần được chia sẻ và lan tỏa nhiều hơn trong cộng đồng để mọi người biết đến và học tập. Mỗi người được tự lựa chọn cho mình cách sống, tình cảm và cảm xúc của mình là do mình điều khiển, hãy sống thật chan hòa, yêu thương mọi người để mỗi ngày đều là những ngày vui. Hãy tích cực lan tỏa những thông điệp tốt đẹp ra xã hội này để cuộc sống trọn vẹn hơn. Xem thêm 💕Nghị Luận Về Sự Tha Thứ ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Gọn Hay Nhất Văn Mẫu Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chọn Lọc – Bài 12 Văn Mẫu Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chọn Lọc giúp các em có thêm nhiều tài liệu tham khảo hữu ích để chuẩn bị tốt cho kì thi của mình. Cuộc sống hiện đại, con người ngày càng gắn bó, phụ thuộc với thiết bị điện tử, công việc hiện đại khiến con người dường như không còn thời gian giao tiếp với nhau, các mối quan hệ sẽ giảm đi. Lúc này căn bệnh vô cảm xuất hiện rất nhiều và để lại những hậu quả đau lòng. Bệnh vô cảm là gì ? “Bệnh vô cảm” căn bệnh khiến những người gặp phải không có cảm xúc, không xúc động, sống ích kỷ, lạnh lùng, thờ ơ với mọi việc, khi họ gặp những điều xấu xa, bất hạnh, khó khăn của người khác đều không cảm xúc, không giúp đó cũng không có bất kì hành động nào. Căn bệnh vô cảm nó xuất phát từ tâm hồn, trái tim con người làm họ thiếu đi cảm xúc,tình cảm ở trong cuộc sống. Những người bị vô cảm thờ ơ trước sự giúp đỡ hay giao tiếp từ người khác. Nguyên nhân có rất nhiều khiến bệnh vô cảm lây lan trong toàn xã hội khiến họ không dám đứng lên bảo vệ cái tốt, nhìn thấy một tên trộm đang thực hiện hành vi móc túi cũng không quan tâm, thờ ơ hoặc để mặc vì đó không phải là của mình và cho qua. Truyền thống tốt đẹp trong xã hội ta như“ bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn” “tương thân tương ái” đã không còn nhiều nữa mà thay vào đó là sự vô cảm trước mọi vấn đề xảy ra trong xã hội đang xảy ra. Hiện nay các vấn đề đang nóng như ô nhiễm môi trường, an toàn giao thông hay an toàn vệ sinh thực phẩm nhưng họ lại an nhiên coi như đó là chuyện xa vời và chẳng liên quan. Đất nước hứng chịu nhiều thiên tai, bà con gặp nhiều hoàn cảnh khó khăn cần sự giúp đỡ nhưng họ lại cho rằng những điều đó không cần thiết, không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Căn bệnh vô cảm không chỉ thể hiện qua tình cảm con người mà nó còn thể hiện trong công việc tập thể, công việc chung chỉ cần thực hiện là xong không cần quan tâm đến kết quả đó là sự thờ ơ, vô cảm trước công việc. Mỗi người chúng ta hãy bỏ ra chút thời gian để cứu giúp, hỗ trợ người già neo đơn,khó khăn hay những trẻ em nghèo miền núi thì cuộc sống trở nên tốt đẹp, cuộc sống ý nghĩa. Mỗi người hãy cùng nhau loại bỏ căn bệnh vô cảm, thể hiện được sự quan tâm yêu thương giữa con người, hay từ những việc hàng ngày cho thiên nhiên, cây cỏ, động vật. Cùng nhau chung sức đồng lòng loại bỏ đi sự ích kỉ của bản thân để xã hội tiến bộ và căn bệnh vô cảm không còn là căn bệnh của cuộc sống hiện đại. Giới thiệu tuyển tập 🌹 Nghị Luận Về Sự Tử Tế ❤️️15 Bài Văn Ngắn Gọn Hay Nhất Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đặc Sắc – Bài 13 Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Đặc Sắc được nhiều bạn đọc chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn văn học nổi tiếng. Con người trong xã hội hiện đại đang đứng trước nguy cơ mắc các bệnh nguy hiểm có khả năng lấy đi mạng sống của chính họ bởi những thực phẩm bẩn được bày bán tràn lan hay sự ăn uống chưa đúng cách, con người đầu độc chính đồng loại của mình. Thế nhưng ở xã hội ấy còn xuất hiện một căn bệnh đáng báo động, dù không trực tiếp gây nên mối nguy hại nhưng lại gián tiếp đẩy cả xã hội vào tình trạng thụt lùi đến mức báo động. Đó chính là bệnh vô cảm. Bệnh vô cảm trước hết không phải là một căn bệnh nan y mà có thể dùng thuốc để chữa như những căn bệnh trên cơ thể khác. Nó là một bệnh xuất phát từ bên trong, từ những tâm lí thờ ơ đến vô cảm của con người trước những sự vật, những sự việc xảy ra trong cuộc sống. Và từ đó bộc lộ ra bên ngoài thông qua thái độ, cách cư xử của con người đối với các sự vật, hiện tượng khác. Vậy vô cảm là gì? Vô có nghĩa là không, cảm là cảm xúc, tình cảm. Ta suy ra được rằng vô cảm chính là việc không có cảm xúc, thờ ơ, lạnh lùng. Nó không những là một bệnh đáng lên án mà còn là thứ cần loại bỏ để xã hội phát triển hơn, để con người gắn kết với nhau hơn. Nếu như các bệnh khác cần phải dùng thuốc, vật lí trị liệu hay phẫu thuật để điều trị thì muốn chữa được bệnh vô cảm phải xuất phát từ chính ý nghĩ và đi từ sự nhận thức cần phải thay đổi của mỗi cá nhân. Con người ta thường nói rất nhiều về sự vô cảm, ấy thế nhưng họ cũng chẳng biết vô cảm xuất phát từ đâu? Tại sao con người lại mắc phải bệnh này? Có phải một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã mắc bệnh vô cảm hay không? Thật vậy, vô cảm có lẽ xuất phát từ việc xã hội phát triển, con người ngày càng bận rộn để kiếm tiền, để chăm lo cho cuộc sống mà không để ý, bận tâm đến những điều khác xảy ra xung quanh. Nghe có vẻ rất vô lí nhưng lại vô cùng hợp lí. Bởi lẽ, khi xã hội phát triển thì cũng đồng nghĩa với việc các thiết bị hiện đại được sản xuất ra nhiều hơn. Điện thoại, máy tính bảng hay những thiết bị điện tử khác lấy đi sự tập trung của con người. Nhiều người cắm mặt vào chiếc điện thoại và nhâm nhi cốc trà đá là hiện tượng chúng ta có thể thấy mỗi ngày ở ngoài đường. Nhiều người bố, người mẹ cả ngày đi làm mệt mỏi, đến khi về không còn muốn nói chuyện hay hỏi han con cái của mình. Tuy vô cảm là một căn bệnh xuất phát từ chính sự phát triển của xã hội nhưng không phải ai cũng mắc căn bệnh này. Còn rất nhiều người có thái độ văn minh, đi lên và tỉ lệ thuận với sự phát triển ấy. Gửi đến bạn 🍃Nghị Luận Xã Hội Về Lối Sống Giản Dị ❤️️15 Bài Văn Hay Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chi Tiết – Bài 14 Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Chi Tiết, cùng đón đọc bài văn hay sau đây để nắm bắt được phương pháp làm bài hiệu quả nhất. Đại văn hào Nga Maxim Gorki đã nói “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”. Tình thương tình cảm quý giá của con người giúp mọi người gắn bó, xích lại gần nhau và sưởi ấm những cuộc đời bất hạnh. Tuy vậy trong xã hội hiện đại chúng ta đã xuất hiện bệnh vô cảm với lòng ích kỉ, trái tim lạnh giá, ích kỉ và thờ ơ với mọi thứ diễn ra xung quanh, căn bệnh có dấu hiệu lan rộng và nhiều tác hại. “Bệnh vô cảm” là gì ? hiểu như thế nào ? bệnh vô cảm là những con người chỉ có trái tim lạnh giá, không cảm xúc, sống ích kỷ, lạnh lùng thơ ơ với mọi thứ. Bệnh có nhiều biến hiện rõ ràng thờ ơ với buồn vui, sướng khổ, với những số phận. Đi đường gặp những người bị tai nạn hoặc nằm bất tỉnh, những kẻ vô cảm không hề giúp đỡ hay ít nhất cũng là gọi người giúp đỡ. Trong xã hội thờ ơ với những vấn đề xã hội, các phong trào. Mọi người đều hưởng ứng sự kiện Giờ Trái đất vậy mà vẫn có những con người thản nhiên mở đèn, bật tivi. Đây là một cách thể hiện sự vô cảm, thờ ơ với các vấn đề xã hội. Thơ ơ với cái xấu, cái ác trong xã hội. Đơn giản như khi lên xe ô tô, thấy kẻ gian móc túi cũng chỉ lờ đi. Sống trong cơ quan trường học, chứng kiến bao chuyện ngang trái, học sinh thì quay cóp gian lận trong thi cử, họ cũng không mở miệng mà ngoảnh mặt làm ngơ. Đó đều là những hành động thể hiện sự thờ ơ, sống ích kỉ chỉ biết đến bản thân của mình. Căn bệnh nào cũng đều có nguyên nhân, bệnh vô cảm cũng vậy, một phần kể đến do cách sống vị kỉ, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Cũng phải nói đến do nhịp sống nhanh, tốc độ của xã hội thời hiện đại làm cho mọi người cứ bị cuốn vào guồng quay với học tập, lao động, làm việc và quan tâm đến sự nghiệp mà nhiều khi chúng ta quên mọi điều xung quanh đang diễn ra. Ngoài ra còn phải kể đến các bộ phận thế hệ trẻ được bố mẹ chiều chuộng nên họ không cần phấn đấu, cố gắng mà vẫn có được thành công. Bệnh vô cảm để lại nhiều tác hại ghê gớm với xã hội. Con người trở thành thơ ơ, lạnh lùng với mọi thứ đánh mất đi lương tâm, phẩm chất đạo đức, lối sống. Do vô cảm các thầy cô giáo sẽ đào tạo ra thế hệ học trò thiếu tri thức, trình độ, kĩ năng. Dẫn đến tương lai đất nước ngày càng đi xuống, đó là một điều đáng buồn. Mỗi chúng ta hãy học tập lối sống lành mạnh, tương thân tương ái và đồng cảm với những người xung quanh. Tham gia các hoạt động xã hội để mở mang các mối quan hệ, cần phải lên án nghiêm khắc căn bệnh vô cảm, đó là căn bệnh nguy hiểm cần loại bỏ khỏi xã hội. Tham khảo văn mẫu🌼Nghị Luận Về Sự Tự Tin ❤️️ 15 Bài Văn Nghị Luận Xã Hội Hay Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Điểm 10 – Bài 15 Bài Văn Nghị Luận Về Sự Vô Cảm Điểm 10 giúp các em học sinh tham khảo và luyện tập cho mình cách hành văn hay và hấp dẫn. Vô cảm là một căn bệnh hiện không có trong danh sách của ngành y học, nhưng nó đã ảnh hưởng rất lớn đối với đời sống con người. Vậy “bệnh vô cảm” là gì? Vô là không, cảm là tình cảm, cảm xúc. Vô cảm là trạng thái con người không có tình cảm. Sống khép mình lại, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi việc xung quanh. Trong nhịp sống hiện đại ngày nay, một số” người chỉ lo vun vén cho đời sống cá nhân và quay lưng lại với cộng đồng xã hội. Một số người tự làm mình trở nên xa lánh, không quan tâm đến ai, không biết đến niềm vui nỗi buồn của người khác. Đó là “bệnh vô cảm”. Chỉ lo chạy theo giá trị vật chất, đôi khi con người ta đã vô tình đánh mất đi vẻ đẹp đích thực của tâm hồn. Cuộc sống dù có sung túc hơn, giàu sang hơn, nhưng khi con người không biết quan tâm yêu thương nhau, thì đó vẫn không được xem là cuộc sống trọn vẹn được. Ngại giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn, cuộc sống của chúng ta dần đi ngược lại với truyền thống đạo đức tốt đẹp của nhân dân từ xưa “Lá lành đùm lá rách”. Ngày nay, một số người chi biết sống và nghĩ cho riêng mình. Như khi thấy bao người hành khất bên đường, họ không giúp đỡ, thậm chí còn khinh miệt, dè bỉu chế nhạo trước nỗi bất hạnh của những mảnh đời đáng thương đó. Và cũng như bao tệ nạn, bao việc xấu xa cướp giật giữa đời thường vẫn xảy ra hằng ngày đấy thôi, nhưng không, ai dám can ngăn. Vì sao? Vì sao con người lại vô cảm như vậy? Phải chăng cũng vì họ sợ, sợ sẽ gặp rắc rối liên lụy, cho nên không dại gì lo nghĩ đến chuyện của người khác. Nhưng đó không là “chuyện của người khác”, đó chính là những vấn đề chung của xã hội. Sao con người lại có thể quay lưng lại với chính cộng đồng mình đang sống được kia chứ! Và không chỉ dừng lại ở một vài cá nhân, bộ phận nhà nước cũng có lối sống ích kỉ như vậy. Một vài cơ quan giàu sang luôn tìm cách bóc lột người dân, như về việc chiếm đất đai, tài sản… Rồi sau đó, họ ngoảnh mặt đi một cách lạnh lùng, bỏ lại sau lưng những mảnh đời khốn khổ cùng bao giọt nước mắt hờn trách cuộc đời không thể sẻ chia cùng ai. Đó không phải là biểu hiện của “bệnh vô cảm” hay sao! Chia Sẻ Bài 💦Nghị Luận Về Sự Trải Nghiệm ❤️️ 12 Bài Văn Ngắn Gọn Hay
Chuyện con cái trong nhà mà lại lạnh lùng với người thân trong gia đình, không biết quan tâm đến cha mẹ, anh chị em trong nhà… dần dần trở thành người đứng ngoài cuộc, cô đơn, mất phương hướng, suy nghĩ tiêu cực xảy ra không ít ở các gia đình hiện mang tính minh họa. Ảnh nhân nào?Khái niệm vô cảm trong gia đình của trẻ là trạng thái tâm lý thể hiện sự thờ ơ, dửng dưng như đứng ngoài cuộc của trẻ đối với gia đình mình bao gồm sự thờ ơ trong cách chia sẻ các trách nhiệm của gia đình, dửng dưng nhìn người thân vất vả cũng như thể hiện sự lãnh cảm trong mối quan hệ giữa các thành viên trong gia ít cha mẹ vì những lý do nhất định mà không có thời gian quan tâm, chăm sóc, chia sẻ cùng con cái, họ chỉ cung cấp cho con đầy đủ vật chất để sinh hoạt, học tập. Song, họ không biết rằng, điều đó cũng không có ý nghĩa bằng việc động viên, chia sẻ cùng con, hiểu con cái đang cần những gì, chơi với ai, quan hệ thế nào, nhất là sự biến đổi theo độ tuổi. Đúng là khi các em không được trải qua những cảm giác khác nhau thì tất nhiên cũng chẳng mang lại cảm xúc thật. Khi các em lúc nào cũng no đủ thì làm sao hiểu được giá trị cũng như thể hiện được cảm xúc bị đói khát, thiếu thốn! Có không ít bậc cha mẹ lại bắt con mình phải biết “kiềm chế” cảm xúc - không được khóc được cười một cách vô ra là mặt trái trong môi trường xã hội Một số trẻ thì bị tập nhiễm bởi môi trường xã hội. Do các em đang trong độ tuổi hoàn thiện dần về tâm lý, nhưng lại nhìn thế giới một cách thiển cận, cảm tính. Các em dễ bị “lây nhiễm” cách nhìn đời tiêu cực. Hiện nay các phương tiện truyền thanh, truyền hình tác động mạnh đến nhận thức và tình cảm của các em. Một số trẻ mải mê với trò chơi trực tuyến, hay nghiện các trang mạng xã hội nên các em dành quá nhiều thời gian mỗi ngày mà không quan tâm đến những vấn đề xung quanh xảy ra… Hay một số trẻ lại bắt chước, học đòi những phong cách “lập dị” mà các em có thể quan sát được qua các phương tiện cũng như cuộc sống xung quanh và coi đó là “mốt”… Dần dần khi đã hình thành thói quen này thì rất khó sửa và bị xã hội lên án mạnh mẽ. Bên cạnh đó do sự tác động của mặt trái nền kinh tế thị trường dẫn đến lối sống cá nhân, ích kỷ lên ngôi. Tư tưởng cá nhân, vụ lợi chỉ quan tâm đến mình mà không quan tâm đến người khác… thờ ơ, dửng dưng với các sự kiện xảy ra trong xã sĩ giáo dục Nguyễn Minh Thức ĐH Nguyễn Huệ cho rằng “Trong gia đình, nếu cha mẹ cứ chiều chuộng, hoặc chỉ quan tâm đến việc học tập mà không quan tâm đến việc khác nhất là những công việc trong gia đình thì sẽ dẫn đến nhiều nguy cơ. Đặc biệt là có thể dẫn đến tâm lý coi thường giá trị của lao động và dẫn đến khiếm khuyết về mặt nhân cách”.Giải pháp nào cho trẻ?Cha mẹ chính là tấm gương cho con bởi lời nói, hành vi và sự quan tâm của cha mẹ đều phản chiếu trực tiếp đến con cái. Cha mẹ phải tạo điều kiện tốt nhất để thường xuyên chia sẻ cùng con. Vui có, buồn có và hãy luôn tạo ra sự phức hợp của nhiều thang bậc cảm xúc để trẻ có thể cảm nhận được. Cho con được khóc được cười hồn nhiên đúng với tuổi của chúng, khi các em vui thì các em được cười đùa thoải thích, khi các em khóc thì để các em khóc cho bớt đi những điều bực dọc hay buồn phiền, lo âu. Những cảm xúc nếu được bộc lộ sẽ làm chúng ta thoát khỏi những cảm xúc dồn nén. Khi giải thoát những cảm xúc của mình, chúng ta sẽ thấy nhẹ nhàng hơn và thanh thản hơn vì đã “quẳng gánh lo đi”. Tốt nhất, tạo nên bầu không khí tâm lý vui vẻ trong gia ở nhà trường thì hãy cho các em trải nghiệm là điều hết sức cần thiết với những bài học về kỹ năng sống thiết thực, đó là công việc của nhà trường cũng như mỗi giáo tổ chức Đoàn Đội, hãy phát huy vai trò xung kích để giúp các bạn trẻ sẵn sàng ủng hộ và tham gia các hoạt động một cách tích cực. Tạo các diễn đàn là nơi giúp các bạn trẻ có thể bộc lộ được những tâm tư, nguyện vọng cũng như cảm xúc của chính Nguyễn Văn CôngGiảng viên tâm lý học
sự vô cảm trong gia đình